Định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau, nhưng chính chúng ta là người quyết định cho định mệnh đó có kết cục như thế nào.
- Trải lòng bác sĩ, y tá trực đêm mới biết đêm dài
- Bạn “trả giá” thế nào cho bác sĩ?
- “Lương Y như từ mẫu” nghề tôi đã chọn
Cô nàng Điều dưỡng và cuộc gặp gỡ mang tên định mệnh!
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu nó, có phải là duyên số chăng hay đây cũng chỉ là một sự trùng hợp? Sự trùng hợp mà ông trời sắp đặt này có lẽ sẽ khiến cho cuộc sống của nó bị đảo lộn và trái tim nó lại thêm một lần loạn nhịp.
Nó – một cô gái có ngoại hình không phải quá xinh nhưng cũng chẳng phải là quá tệ, cười nói suốt ngày nhưng đã chai lì với những cảm xúc vì có quá nhiều những vết thương cứa sâu vào trái tim yếu mềm ấy.
Anh – một chàng trai có ngoại hình cũng không có gì là nổi bật nhưng lại có nụ cười tỏa nắng đến mê đắm lòng người. Có thể nói anh là một người bề ngoài tỏ ra sống rất bất cần nhưng bên trong con người anh lại rất tình cảm.
Nó và anh quen nhau từ khi còn học chung Cao đẳng Điều dưỡng tại Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur . Nó cũng chẳng còn nhớ rõ là nó và anh quen nhau như thế nào và bắt đầu từ khi nào anh để ý đến nó mãi cho đến khi anh đứng trước mặt nó và nói:
– Cô gái – em làm người yêu anh nhé!
Nó bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt nó đỏ bừng rồi bất chợt nó chạy vội đi, bỏ lại anh đứng đó nhìn theo.
Rồi sau đó nó cũng chưa bao giờ nói đồng ý sẽ ở bên anh vì vốn dĩ trong đầu nó lúc nào cũng tâm niệm rằng, tình yêu Đại học, mỗi đứa mỗi nơi rồi sau này cũng sẽ chẳng đi được đến đâu. Và đúng như vậy, chẳng bao lâu sau anh có người yêu mới, nó cũng có tình yêu của riêng nó. Nhưng nó và anh vẫn qua lại nói chuyện với nhau như những người bạn thân thiết. Sau 3 năm tốt nghiệp Cao đẳng, thỉnh thoảng cũng có nhắn tin hỏi thăm tình hình của nhau nhưng rồi cũng mất liên lạc bởi vì bây giờ cả 2 cũng đều có cuộc sống riêng rồi.
Do ông trời sắp đặt hay do lòng người luôn hướng về nhau?
Có một cuộc hẹn mang tên “định mệnh”
Thoáng chốc thế mà cũng đã bốn năm trôi qua, từ khi tốt nghiệp Cao đẳng Điều dưỡng nó và anh cũng không gặp nhau. Vì một số lí do mà nó quyết định sẽ xuất ngoại để theo đuổi những đam mê và tham vọng của riêng mình mặc cho bố mẹ nó khuyên bảo và mọi người hết lời can ngăn. Nó muốn sống một cuộc sống cho chính bản thân nó, để thỏa mãn cái khao khát tự do luôn cháy bỏng trong con người nó là được làm một cô Điều dưỡng viên ở “trời Tây”. Nó muốn khám phá những miền đất mới, nó muốn thử sức mình với những môi trường làm việc khác nhau để giúp nó trưởng thành hơn. Lựa chọn của nó là đến nước Đức xinh đẹp.
Và rồi, cuộc gặp gỡ định mệnh, một sự tình cờ đến không ngờ. Một ngày nghỉ buồn chán nó lang thang trên facebook. Không hiểu thế nào nó lại ngồi lùng xục lại những status cũ rích từ bao giờ của nó. Nó cứ vuốt rồi vuốt mãi, bất chợt nó nhìn thấy một dòng trạng thái của ai đó viết lên “tường” nhà nó, chính xác hơn thì đó là một lời nhắn nhủ của một chàng trai mà nó nghĩ là sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại nữa, bởi vì bây giờ nó và anh mỗi người ở một phương trời khác nhau, sống ở múi giờ khác nhau thậm chí là ngược hẳn nhau.
Nó mỉm cười “trèo tường” vào nhà người ấy xem tình hình dạo này anh thế nào. Một phút ngỡ ngàng khi nó nhìn thấy đập vào mắt nó là dòng chữ giới thiệu về nơi ở và làm việc hiện tại của anh. Nó giật mình hơn nữa khi xem những bức hình mà anh đăng trên trang cá nhân. Một suy nghĩ chạy qua trong đầu nó, có phải là duyên số chăng hay đây cũng chỉ là một sự trùng hợp? Một sự trùng hợp đến ngẫu nhiên.
Trong tình yêu quả thật có tồn tại hai chữ “định mệnh”
Do ông trời sắp đặt hay do lòng người luôn hướng về nhau?
Sau một hồi đắn đo, suy nghĩ, nó quyết định nhắn tin hỏi thăm anh. Quả thực là có nằm mơ nó cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng, ở cái nơi cái gì cũng xa lạ này lại có thể gặp được một ai đó thân quen với nó và nó lại càng không thể nghĩ người đó lại là anh. Anh nói với nó:
– Mình phải duyên nhau rồi!
Nghe a nói, nó thoáng cảm thấy có phần chua xót cho chính trái tim mình. Có lẽ nào nó đã yêu anh rồi sao? Nó cũng chẳng hiểu rồi cái cuộc sống này sẽ đưa nó về đâu. Nó đã quyết tâm bước chân đến miền đất xa lạ này để có cơ hội chấm dứt tất cả những thứ thuộc về quá khứ. Nó cũng đã thử qua vài lần nhưng mà dường như tình thương trong nó còn quá lớn…
Gặp lại anh ở nơi xa lạ này, chỉ có anh là “người thân”, nó cũng không nghĩ là sẽ có một cái kết nào đó, nhưng mà nó vẫn cảm thấy cái mối duyên ấy dường như đã được định sẵn. Và rồi hàng ngày nói chuyện với anh lại trở thành một thói quen đối với nó. Từ khi gặp lại anh nó cảm thấy cuộc sống của mình dường như không còn quá cô đơn và tẻ nhạt nữa. Đôi khi nó thầm nghĩ, cuộc sống cứ như thế này có phải là tốt biết mấy không.
Nó và anh cứ bên nhau như vậy, người ngoài nhìn vào thì thấy đây là một cặp đôi hoàn hảo. Nhưng nó biết, nếu nó cứ thế này thì sẽ lại giống như trước đây, anh sẽ tìm thấy tình yêu mới cho riêng anh, còn nó sẽ đứng đó nhìn anh hạnh phúc. Nhưng nó nghĩ, nó sẽ chẳng sao cả. Đó chính là định mệnh của anh và nó, “trong tình yêu quả thật có tồn tại hai chữ “định mệnh”, song chính chúng ta mới là người quyết định về kết quả của “định mệnh” đó.
Đủ nắng, hoa sẽ nở
Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy!
Nguồn: truongcaodangyduochanoi.edu.vn